Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014

Ngược dòng Krông Ana

Khai hoang cánh đồng Buôn Trấp.
Buôn Trấp 27/3/1977. Đó là một ngày không thể quên được đối với 14 anh em lớp Vô Nhiễm đi “nghĩa vụ lao động” ba năm.
...
Những ngày sau đó mỗi người được cấp một dao rựa để chặt tre, cắt lá tranh làm nhà. Tre ở đây nhiều quá sức! những cây tre gai óng mỡ cao vút trời xanh. Làm lán trại bên bờ suối Ea-Chai, chỉ là chỗ ở tạm nên cuộc sống vẫn rất vất vả. Ngày tranh thủ giờ rãnh ra suối bắt cá, bắt ốc... đưa về chị nuôi nấu ăn thêm, còn đêm về lại cảnh cá hộp chim lồng chen chúc, bây giờ thêm cái khổ nữa là bọ chét, tối ngủ gãi rần rần... sáng ra đứa nào cũng nổi những cục đỏ đầy người. Sau đó vài tuần khi ra đóng quân ngay sát dòng Krông Ana, chỗ cây đa bến phà lúc mới đến, thì mọi thứ mới tạm ổn.
Từ đây cuộc sống đi vào khuôn khổ, sáng có kẻng thức dậy... ăn qua loa, vì hồi đó hoàn cảnh khó khăn chung của đất nước nên buổi sáng hầu như ăn vài cái bánh mỏng tờ làm bằng bột mì Canada viện trợ, buổi trưa và tối mỗi bữa khoảng 2 chén cơm. Thức ăn cũng được tính toán dè sẻn lắm. Vai vác rựa, còn nước uống đã có chị nuôi cung cấp, mọi người nhanh chóng tập trung đi phà qua bên kia sông phát lau sậy, khai hoang cánh đồng. Nối 2 bờ sông Ana là một dây cáp lớn, dùng làm điểm tựa cho phà di chuyển qua lại 2 bên. Vì đông tới vài trăm người, họ phân chia thành 2 đại đội, đến trung, tiểu đội như quân sự vậy. Thanh niên thị xã BMT lập thành C2, còn C1 là thanh niên địa phương, đa số là người Đà Nẵng cùng với gia đình vào kinh tế mới buôn Trấp, nên sáng trưa và chiều phà phải di chuyển nhiều chuyến.
...
Vào một đêm trăng vắng lặng, trời đã khuya lắm! bỗng có tiếng hò văng vẳng từ ngoài sông. Mình len lén chạy ra bờ sông và thấy một hình ảnh đẹp quá sức: chiếc xuồng nhỏ ẩn hiện trong sương mù, nơi có tiếng hò nhặt khoan êm ái. Cần gì phải ra sông Hương để nghe tiếng hò Huế. Ở đây trong khung cảnh thâm trầm hùng vĩ của núi rừng Tây Nguyên, trong bầu khí tĩnh mịch có gió man mác... với ánh trăng khuya mờ ảo, được thưởng thức tiếng hò ru thật không gì hạnh phúc hơn, có lẽ cả đời mới có một lần. Tiếng mái chèo khua nhịp lách bách như giúp cho giọng hò thêm lung linh huyền ảo. Khi tiếng hò à ơi của chị lái đò xa dần... xa dần mình thẫn thờ bâng khuâng nhìn theo, tiếc nuối...Mình nhớ đến buôn Trấp à ơi là như thế đó.
(Trích trong Hồi Ký:BUÔN TRẤP NGÀY ẤY của Gia đình Lê Bảo Tịnh)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét