Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

NHỮNG BÀI HỌC ĐẦU ĐỜI

NHỮNG BÀI HỌC ĐẦU ĐỜI (Nhà giáo ưu tú Nguyễn Hoàng Khanh)


Nguyễn Hoàng Khanh
 
Dân miền Nam nói chung và dân Biên Hòa nói riêng, những ai bây giờ chừng 50 tuổi trở lên, chắc hẳn còn nhớ rõ cách tổ chức độc đáo ở các lớp bậc tiểu học cách đây hơn bốn thập niên. Hồi đó, cách gọi tên các lớp học ngược lại với bây giờ, theo thứ tự từ lớn đến nhỏ. Lớp Năm là lớp Một ngày nay, rồi đến lớp Tư, lớp Ba, lớp Nhì, trên cùng là lớp Nhứt. Lớp Năm, tức là lớp thấp nhất, thường do  các thầy cô giỏi nhất hoặc cao niên, dồi dào kinh nghiệm nhất phụ trách. Sở dĩ như vậy là vì bậc học này được xem là  vô cùng quan trọng, dạy học trò từ chỗ chưa biết gì đến chỗ biết đọc, biết viết, biết những kiến thức cơ bản đầu tiên, nghĩa là biến từ chỗ không có gì đến chỗ bắt đầu có. Học trò, không phân biệt giàu nghèo, khi đến lớp chỉ được dùng một thứ bút duy nhất, là bút ngòi lá tre. Gọi là lá tre bởi vì bút có cái ngòi có thể tháo rời ra được, giống hình lá tre nho nhỏ, khi viết thì chấm vào bình mực. Bình mực, thường là mực tím, có một cái khoen nơi nắp để móc vào ngón tay  cho tiện. Thân bình bên trong gắn liền với một ống nhựa hình phểu dưới nhỏ trên to để mực khỏi sánh ra theo nhịp bước của học trò, vốn hay chạy nhảy tinh nghịch. Khi vào lớp thì học trò đặt  bình mực vào một cái lổ  tròn vừa vặn khoét sãn trên bàn học cho khỏi ngã đổ. Bút bi thời đó đã có, gọi là bút nguyên tử, là thứ đầy ma lực hấp dẩn đối với học trò ngày ấy, nhưng bị triệt để cấm dùng. Các thầy cô quan niệm rằng rèn chữ là rèn người, nên nếu cho phép học trò lớp nhỏ sử dụng bút bi sớm, thì sợ khi lớn lên, chúng sẽ dễ sinh ra lười biếng và cẩu thả trong tính cách chăng. Các loại bút máy bơm mực như Parker, Pilot cũng bị cấm, vì loại bút này khá đắt tiền, chỉ con em nhà khá giả mới mua được. Thầy cô không cho phép dùng các loại bút này vì sợ học trò nghèo không có tiền mua nổi sẽ tủi thân, tội nghiệp, còn con nhà giàu sẽ đâm ra hợm hĩnh, không tốt.
Mỗi lớp học chỉ có một thầy hoặc một cô duy nhất phụ trách tất cả các môn. Thầy thường gọi trò bằng con, và trò cũng xưng con chứ không xưng em với thầy. Về việc dạy dỗ, mỗi thầy có một kiểu dạy riêng chẳng ai giống ai, nhưng mục tiêu kiến thức sau khi học xong các cấp lớp phải bảo đảm như nhau. Thí dụ như học xong lớp Năm thì phải nắm hết hai mươi bốn chữ cái, biết ghép vần, đọc và viết những đoạn văn đơn giản, nắm vững hai phép toán cộng, trừ; lớp Tư thì bắt đầu tập làm văn, thuộc bảng cửu chương để làm các bài toán nhân, chia… Sách giáo khoa cũng không nhất thiết phải thống nhất, nên không có lớp học giống lớp nào về nội dung cụ thể từng bài giảng. Cứ mỗi năm lại có các ban tu thư, có thể là do các nhóm tư nhân tổ chức, soạn ra những sách giáo khoa trên giấy mới trắng tinh, thơm nức, rồi đem phân phối khắp các nhà sách lớn nhỏ từ thành thị cho chí nông thôn. Như ở Biên Hòa chẳng hạn, cứ mỗi đầu năm học, cứ đến nhà sách Hùynh Hiệp ở gần chợ, sách gì cũng có. Các thầy cô được trọn quyền lựa chọn các sách giáo khoa ấy để làm tài liệu giảng dạy, miễn sao hợp với nội dung chung của Bộ Quốc Gia Giáo Dục là được. Tuyệt nhiên không thấy có chuyện dạy thêm, học thêm ở bậc học này nên khi mùa hè đến, học trò cứ vui chơi thoải mái suốt cả mấy tháng dài, đúng như một bài học thuộc lòng của tác giả Xuân Tâm trong sách giáo khoa hồi đó có nói:
Nghỉ Hè
Sung sướng quá, giờ cuối cùng đã hết,
Ðoàn trai non hớn hở rủ nhau về.
Chín mươi ngày nhảy nhót ở miền quê,
Ôi tất cả mùa xuân trong mùa hạ !

Một nét mặt, trăm tiếng cười rộn rã
Lời trên môi, chen chúc nối nghìn câu
Chờ đêm nay, sáng sớm bước lên tàu
Ăn chẳng được, lòng nôn nao khó ngủ.

Trong khoảnh khắc, sách bài là giấy cũ.
Nhớ làm chi, thầy mẹ đợi, em trông.
Trên đường làng huyết phượng nở thành bông,
Và vườn rộng nhiều trái cây ngon ngọt.

Kiểm soát kỹ có khi còn thiếu sót,
Rương chật rồi, khó nhốt cả niềm vui.
Tay bắt tay, hồn không chút bùi ngùi,
Các bạn hỡi, trời mai đầy ánh sáng.
 
Nói đến các bài học thuộc lòng, có nhiều bài ngồi chiêm nghiệm lại, thấy quả là rất tuyệt. Đó là những bài thơ, những bài văn vần dễ nhớ nhưng rất sâu sắc về tình cảm gia đình, tình yêu thương loài vật, tình cảm bạn bè, tình nhân loại, đặc biệt là lòng tự tôn dân tộc Việt. Tôi còn nhớ rõ trong sách Tân Việt Văn lớp Năm có bài học thuộc lòng thật hay về bóng đá mà hồi đó gọi bằng một từ rất hoa mỹ, là túc cầu:
 
TRẬN CẦU QUỐC TẾ
Chiều chưa ngã, nắng còn gay gắt lắm
Hai đội cầu hăng hái tiến ra sân
Tiếng hoan hô vang dội khắp xa gần
Để cổ võ cho trận cầu quốc tế.
Đoàn tuyển thủ nước nhà hơi nhỏ bé
Nếu so cùng cầu tướng  ở phương xa
Còi xuất quân vừa lanh lảnh ban ra
Thì trận đấu đã vô cùng sôi nổi.
Tiền đạo ta như sóng cồn tiến tới
Khi tạt ngang, khi nhồi bóng, làm bàn
Khiến đối phương thành rối loạn, hoang mang
Hậu vệ yếu phải lui về thế thủ
Thiếu bình tỉnh, một vài người chơi dữ
Nên trọng tài cảnh cáo đuổi ra sân
Quả bóng da lăn lộn biết bao lần
Hết hai hiệp và...đội nhà đã thắng
Ta tuy bé nhưng đồng lòng cố gắng
Biết nêu cao gương đoàn kết đấu tranh
Khi giao banh, khi phá lưới, hãm thành
Nên đoạt giải dù địch to gấp bội...
 
Bài học thuộc lòng này, về sau tôi được biết, lấy cảm hứng từ chiếc cúp vô địch đầu tiên và duy nhất cho đến bây giờ của Việt Nam tại Đông Á Vận Hội  trên sân Merdeka của Malaysia cách đây gần sáu mươi năm, với những tên tuổi vang bóng một thời như Tam Lang, Ngôn, Cù Sinh, Vinh “đầu sói”, Cù Hè, Rạng “tay nhựa”… Tuy không biết chơi bóng đá, nhưng thằng bé là tôi lúc đó rất thích bài học thuộc lòng này nên tự nhiên…thuộc lòng luôn. Càng đọc càng thấm thía. Đây đâu phải là bài thơ chỉ nói về bóng đá mà thôi. Nó là bài học đoàn kết của một dân tộc tuy nhỏ bé nhưng gan lỳ, bất khuất khiến cho cả thế giới phải ngước nhìn bằng đôi mắt khâm phục. Lạ lùng chưa, chỉ một bài thơ ngắn nói về một thứ trò chơi thôi, mà lại chứa đựng biết bao nhiêu điều vĩ đại mà những lời đao to búa lớn ồn ào chắc chi đã làm được.
Nói về môn Lịch sử, hồi đó gọi là Quốc sử, đã có sẵn một bài học thuộc lòng khác:
GIỜ QUỐC SỬ
Những buổi sáng vừng hồng le lói chiếu
Trên non sông, làng mạc, ruộng đồng quê,
Chúng tôi ngồi yên lặng, lắng tai nghe
Tiếng thầy giảng khắp trong giờ Quốc sử.
 
Thầy tôi bảo: "Các con nên nhớ rõ,
Nước chúng ta là một nước vinh quang.
Bao anh hùng thủa trước của giang san, 
Đã đổ máu vì lợi quyền dân tộc.
 
Các con nên đêm ngày chăm chỉ học,
Để sau này mong nối  chí tiền nhân.
Ta tin rằng, sau một cuộc xoay vần,
Dân tộc Việt vẫn  là dân hùng kiệt.
 
Ta tin tưởng không bao giờ tiêu diệt,
Giống anh hùng trên sông núi Việt Nam .
Bên những trang lịch sử bốn ngàn năm,
Đầy chiến thắng, vinh quang và máu thắm”
 
Hình ảnh ông thầy dạy Sử trong bài học thuộc lòng hiện lên, nghiêm nghị nhưng lại thân thương quá chừng, và bài Sử của thầy, tuy không nói về một trận đánh, một chiến công hay một sự kiện quá khứ hào hùng nào, nhưng lại có sức lay động mãnh liệt với đám học trò chúng tôi ngày ấy, đến nỗi mấy chục năm sau chúng tôi vẫn nhớ như in.
Lại có bài song thất lục bát về ông thầy dạy Địa lý, hình như của tác giả Chiêu Đăng, có tựa đề là “Tập vẽ bản đồ”, phía lề trái còn in cả hình vẽ minh họa của Quần đảo Trường Sa và Hoàng sa:

Hôm qua tập vẽ bản đồ,
Thầy em lên bảng kẻ ô rõ ràng.
Ranh giới vẽ phấn vàng dễ kiếm,
Từ 
Nam Quan cho đến Cà Mau.
Từng nơi, thầy thuộc làu làu,
Đây sen Đồng Tháp, đây cầu Hiền Lương.
Biển Đông Hải, trùng dương xanh thẳm,
Núi cheo leo thầy chấm màu nâu.
Tay đưa mềm mại đến đâu,
Sông xanh uốn khúc, rừng sâu chập chùng...
Rồi với giọng trầm hùng, thầy giảng:
“ Giống Rồng Tiên chói rạng núi rừng,
Trải bao thăng giáng, phế hưng,
Đem giòng máu thắm, bón từng gốc cây.
Làn không khí giờ đây ta thở,
Đường ta đi, nhà ở nơi này,
Tổ tiên từng chịu đắng cay,
Mới lưu truyền lại đêm ngày cho ta.
Là con cháu muôn nhà gìn giữ,
Đùm bọc nhau, sinh tử cùng nhau.
Tóc thầy hai thứ từ lâu,
Mà tài chưa đủ làm giàu núi sông !
Nay chỉ biết ra công dạy dỗ,
Đàn trẻ thơ mong ở ngày mai.
Bao nhiêu hy vọng lâu dài,
Dồn vào tất cả trí tài các con ...”
 
Giờ đây, mấy chục năm đã trôi qua, tóc trên đầu tôi cũng bắt đầu hai thứ như ông thầy già dạy Địa trong bài học thuộc lòng ngày ấy, nhưng có một điều mà tôi cứ làm tôi suy ngẫm mãi. Ông thầy đang dạy Địa, hay ông thầy đang âm thầm truyền thụ lòng yêu nước, lòng  tự tôn dân tộc cho đàn trẻ thơ qua mấy nét vẽ bản đồ? Lời của thầy thật là nhẹ nhàng, khiêm tốn nhưng cũng thật là tha thiết, chạm vào được chỗ thiêng liêng nhất trong tâm hồn những đứa trẻ ngây thơ vào những ngày đầu tiên cắp sách đến trường, nơi chúng được dạy rằng ngoài ngôi nhà nhỏ bé của mình với ông bà, cha mẹ, anh em ruột thịt, chúng còn có một ngôi nhà nữa, rộng lớn hơn nhiều, nguy nga tráng lệ, thiêng liêng vĩ đại hơn nhiều, một ngôi nhà mà chúng phải thương yêu và có bổn phận phải vun đắp: Tổ quốc Việt Nam.
 

43 nhận xét:

  1. Em gái miền đất lửa tem vàng nhà anh Xứ thượng nhé ! (~_~)

    Trả lờiXóa
  2. Một bài viết thật ý nghĩa anh à, em nhớ môn lịch sử dạo trước em học hồi cấp 3, thầy giáo dạy môn này giảng nhanh quá, nhiều khi em viết tắt cả hàng, tối về đem ra học tuyệt nhiên ko dịch ra được chữ nào hi hi

    Chúc anh tuần mới an lành, sao vào nhà anh lại phải nhập mật mã nhỉ ? Anh chỉnh lại nha anh

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nói thật anh hiểu về blog mạng này còn i tờ lắm BD à. Nhờ chị Én MT chỉ cho mấy đường nhưng chưa thông vì tối dạ...Anh đang tìm cách đưa mấy thông báo về bạn bè xuất hiện trên giao diện mà chưa được...Mò mẫm chắc anh bấm sai ...anh chỉnh lại rồi. Cám ơn em gái BD.

      Xóa
  3. Tớ lại quay về với một thời...khi đọc bài này...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thật là vui...khi biết cậu cũng đi qua thuở ấy

      Xóa
  4. Bài viết sâu sắc quá... nhưng XT ơi em học địa lý "Quém" lắm... đặc biệt là xác định mấy hướng Đông - Tây - Nam - Bắc đấy. Hic!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. XT cũng có "gỏi" gì đâu...cũng giống như LG, anh không biết Nam Bắc bên trái hay bên phải. Sau này đổi lại...dựa theo bản đồ VN. Trước mặt là Bắc , sau lưng là Nam...thì anh thấy rất dễ...Đông là tay phải, Tây là tay trái. Ha ha...Sáng mai LG thử xem. Chỉ tay phải về phía mặt trời...

      Xóa
    2. hehe... nhưng chỉ đứng trước nhà mình thôi... đi qua chỗ khác lại mù tịt anh ui

      Xóa
    3. Chịu thua Thạch Thảo rùi...

      Xóa
    4. Đó... em đã bảo là em Quém về phương hướng lắm mờ... may chưa bị lạc trong rừng cafe lần nào... chứ hông thì hỏng tìm được đường ra nhể :)) :)) :))

      Xóa
  5. Một phương pháp giãng dạy tuyệt vời mà tôi cũng đã may mắn được hưởng thụ. không biết bây giờ phương pháp và tình cảm đó có còn phù hợp không? lúc nhỏ mọi việc kể cả trò chơi đều hướng tới giáo dục con người hòa đồng hướng thiện. một bài viết ngắn mà làm nổi bật vai trò giáo dục ngày xưa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn bạn ghé thăm và có lời nhận xét rất tinh tế...

      Xóa
  6. giờ em thích học sử địa của thầy...

    Trả lờiXóa
  7. Thử xem còn nhập mật mã ko nào?
    Chúc anh ngày mới dâng tràn tình thơ (~_~)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chắc nhà mạng hết chơi xấu rồi...
      Anh chỉ thích đọc thơ người khác như Bạch Dương thôi...

      Xóa
  8. mưa ghé thăm anh...
    hii bài viết của anh làm em nhớ ...thời cấp 1 đi học, ngòi bút lá tre và bình mực tím...- hok bít sao ngày nào về tay cũng có đầy mực- nhưng chẳng bao giờ cảm thấy ghét màu mực đã làm dây ra tay- những dòng chữ viết bằng bút ấy nhìn rất đẹp- hiiii
    chúc a chiều vui nhé XT!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đó là cảm nghĩ chung của học trò...giống như Mưa. Có một tạp chí lấy tên là Mực Tím đấy!

      Xóa
  9. Em cũng mê được đi gặt lắm đó anh à? Được ngửi mùi thơm của lúa mới, thơm mùa hương lúa chín còn gì thích bằng, hôm nghỉ lễ 2/9 em về quê 3 chuyến nên được chứng kiến bà con nông dân gặt hái mùa vàng, thích thật anh ạ ! Người nông dân quanh năm " bán mặt cho đất, bán lưng cho trời" khổ cực vậy nhưng được mùa là niềm vui ngập tràn phải ko anh ?

    Chúc anh luôn được mùa nơi miền quê Tây Nguyên yêu thương nhé ! (~_~)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mặc dầu Tây Nguyên đồi núi, nhưng chỗ anh ở có cánh đồng buôn Trấp. Nó nằm giữa hai con sông KrôngAna và KrôngNô,hợp lưu lại thành sông Sererepok, đổ vào sông Mê Kông.
      Mấy cô đi gặt...chọc ghẹo nhau rất duyên. Mấy chàng lép vế vì nữ thường đông hơn.

      Xóa
  10. Ngày xưa thế hệ chúng tôi
    Ê a câu chữ , viết ngòi lá tre
    Thuộc lòng bài học như vè
    Thấm nhuần đạo đức , răn đe nên người

    Đọc bài này mình nhớ thời còn học cấp 1 , tung tăng cặp sách với bình mực tím ; nhiều hôm mực vương cả áo trắng , bị mẹ mắng hoài (~_~)
    Chúc bạn luôn vui .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mẹ mắng vì khi đi học con gái mẹ xinh như búp bê, khi học về em gái chị thành công chúa lọ lem...

      Xóa
  11. Bạn vào mục
    > DANH SACH BLOG CỦA TÔI
    > Bạn đến blog muốn thêm tên vào danh sach và COPY ĐỊA CHỈ TRÊN THANH ĐỊA CHỈ ,
    ĐEM VỀ NHẤP DÒNG :
    > THÊM VÀO DANH SÁCH tại ô : Thêm bằng URL
    > sau cùng bạn nhấp :
    > Thêm (là hoàn tất ).
    Ví dụ : Bạn qua blog mình và COPY dòng ; enmuathu.blogspot.com - sau đó bạn mang về dán vào ô "Thêm bằng URL " như mình nói là được .
    Chúc bạn thành công .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Còn 1 bước cuối cùng bạn nhấp LƯU ( trong ô màu cam ) . Mình vừa thêm tên bạn vào DANH SÁCH BẠN BÈ bên blog mình , mời bạn qua xem nhé !.

      Xóa
    2. Mình sẽ thực hành ngay. Cám ơn bạn nhiều.

      Xóa
  12. Vì mình để hiện thị có 5 blog trong DANH SÁCH BẠN BÈ nên bạn nhấp vào dòng HIỂN THỊ TẤT CẢ sẽ thấy tên blog bạn .
    Tùy theo ý thích , bạn chỉnh hiển thị chi tiết ở mục này nhé .

    Trả lờiXóa
  13. Tớ với cậu, không biết ai lớn tuổi hơi ta???

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhìn hình bạn thì PT chắc chắn trẻ hơn mình, XT tuổi thân (1956).

      Xóa
  14. Chúc bạn cuối tuần vui nhiều .

    Trả lờiXóa
  15. Nguyễn Quang Phú THTHBMTlúc 08:29 20 tháng 9, 2013

    Tôi đoán rằng bạn Nguyễn Hoàng Khanh không dựa trên tài liệu về bài "Một trân cầu", mà chỉ dùng trí nhớ, và khúc sau NHK phải sáng tác để “điền vào chỗ trống cho hợp lý”. Bài tuy hay nhưng không giống nguyên văn của tác giả.
    Bài này chính ra thì thời chúng tôi không học, mà lứa tuổi 1958 trở đi mới học, trong sách Tân việt văn lớp 5.
    Tôi biết bài này khi nghe em tôi ngồi đọc ra rả, nghe riết rồi nó chưa thuộc mình đã thuộc, có lẽ vì mình lớn hơn nó.
    Bài của bạn Nguyễn Hoàng Khanh khác quá xa với nguyên bản, nên mình góp ý mong giúp NHK.

    Một trận cầu.

    Chiều chưa ngả nắng còn gay gắt lắm
    Hai đội cầu hăng hái bước ra sân
    Vẻ hung hăng thêm dũng mãnh bội phần
    Khi nhịp vỗ vang từ tay khán giả
    Một bên áo màu xanh lá mạ
    Còn bên kia áo sọc trắng pha hồng
    Sau hồi còi hiệu lệnh, quả ban lông
    Bay vun vút khắp nơi này chốn nọ
    Hàng tiền đạo vốn làm mưa làm gió
    Bởi trung phong vừa khỏe lại vừa nhanh
    Nhưng cũng may phía địch toán canh thành
    Thế thủ vững nhờ hai chàng hậu vệ
    Gườm nhau mãi chưa phen nào thắng thế
    Ghi trái đầu để lãnh pháo reo vui
    Cờ giám biên vẫn chạy tới đi lui
    Giúp tai mắt cho trọng tài bắt đúng
    Gần nửa hiệp bỗng một bên lưới thủng
    Tiếng hoan hô reo dội khắp ầm vang
    Chiều nghiêng nghiêng nắng xuống nhạt màu vàng
    Trên sân cỏ trận đấu càng sôi nổi ./.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nguyễn Quang Phú THTHBMTlúc 08:39 20 tháng 9, 2013

      Có 2 chỗ tôi còn phân vân, chưa chắc đúng 100%:
      - Gườm hay gờm (vì ý giống nhau, dù tôi thích Gườm hơn)
      - phen nào thắng thế hay bên nào thắng thế (chỗ này thì nghĩ là bên (không phải phen), nhưng đã post rồi mà không biết cách nào edit. Nếu Đạt có thể edit bài trên, xin sửa giùm tôi : Gờm (thay vì Gườm) và bên (thay vì phen) và xóa giùm comment này. Thanks. Phú

      Xóa
    2. Cám ơn anh Phú nhiều...Đạt tin tưởng nhà báo hơn. Theo nền giáo dục miền Nam trước 75 thì có nhiều bộ sách giáo khoa,miễn đáp ứng đúng tiêu chí giáo dục đề ra. Nên nhà trường được chọn bộ giáo khoa riêng để dạy.

      Xóa
  16. Bài quá hay! Tình cờ mà mình trùng suy nghĩ với bạn. Bài Một trận cầu hay thiệt. Mình chỉ nhớ man máng. Nay đọc đầy đủ thích thật!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hồi ở bên Yahoo...XT hay vào blog của anh đọc về xứ Huế rất bổ ích. Cám ơn anh ghé thăm. Chúc anh nhiều sức khỏe.

      Xóa
    2. Chính xác là bài Một Trận Cầu của Nguyễn Quang Phú rồi đó. Mình nhớ gần hết, chỉ còn thiếu 2 câu cuối mà nghĩ mãi bao nhiêu năm không ra, hỏi bạn bè cũ ai cũng tắc tị ngay chỗ đó. Giờ mới tìm được. Đã lắm. Cám ơn Nguyễn Quang Phú.

      Xóa
  17. có bác nào còn nhớ bài học thuộc lòng này không?
    TIỄN ĐƯA
    Tôi có người anh được xuất dương.
    Hôm qua anh ấy lại lên đường.
    Cả nhà ra tận sân bay tiễn.
    ......



    .....Em cười trong lúc me và chị
    Nước mắt trào tuôn giọng nghẹ ngào.
    ,,,,,,l,,

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đạt tìm thấy trong trang Ấu Tím...

      Tôi có người anh được xuất dương
      Hôm qua anh ấy đã lên đường
      Cả nhà ra tận sân bay tiễn
      Phút biệt ly nào chẳng vấn vương
      Xen lẫn bao nhiêu kẻ đợi chờ
      Em nhìn nắng tắm dẫy phi cơ
      Nghĩ về muôn nẻo trời xa lạ
      Thấy rộn lòng son những ước mơ
      Anh đứng trên thang vẫy vẫy chào…..
      Xem dường thich thú biết là bao
      Em cười trong lúc me và chị
      Nước mắt trào dâng giọng nghẹn ngào
      Máy nổ rồi chong chóng vút quay
      Phi cơ cất cánh nhẹ nhàng bay
      Em nghe trong gió lời anh dặn
      Sẽ trở về sum họp một ngày . . .

      Xóa
  18. Năm lớp vở lòng tôi thuộc bài này nè.(quê tôi ở bình định đúng như vậy)
    BỐN MÙA
    Mùa xuân ấm áp vui tươi.
    Mùa hè oi ả mặt trời đỏ gay
    mùa thu êm ái suốt ngày.
    Mùa đông gió lạnh heo may mưa phùn.

    Trả lờiXóa
  19. NĂM LỚP NHÌ CÓ BÀI NÀY MÀ TÔI NHỚ MẤY CÂU.
    BÁC NÀO NHỚ BỔ SUNG NHEN
    NHà Việt nam
    Từ thuở xưa bốn nghìn năm trước.
    Tổ tiên tôi dòng vốn việt đến đây.
    Đường nam tiến có mấy hôm dừng bước,
    .........
    ......
    ......
    ....
    Tôi càng nhớ tổ tiên mình khổ cưc.
    Nhà Việt nam Xây đắp lớn dần ra.

    Trả lờiXóa
  20. .....
    Dựng ngôi nhà rồi lưu lại ngày nay
    Lúc ban đầu nhà tôi còn chật hẹp
    Theo thời gian mới mở rộng dần dần
    Và tô điểm cho ngày thêm xinh đẹp
    Lấy ven bờ Nam Hải đắp làm sân
    Nhà tôi gồm ba gian Trung Nam Bắc
    Cột Hoàng Liên sừng sững đội trời xanh
    Rào Trường Sơn kết lá hoa trăm sắc
    Cửa Cửu Long chan chứa gió thơm lành
    Rồi mỗi khi bưng bát cơm thơm phức
    Gạo Đồng Nai đem nấu nước Nhị Hà
    Tôi càng nhớ Tổ tiên mình khổ cực
    Nhà Việt Nam xây đắp lớn dần ra.
    ... Trên đây là những câu bạn mình thuộc đọc mình ghi lại! Các bạn xem rồi có gì bổ sung sửa đổi nhé! Có biết ai sáng tác bài nầy thì cho mọi người biết với nhé!

    Trả lờiXóa