Ban Mê những ngày cuối năm...Ban ngày, nắng nhảy múa trên đầu. Chiều buông, gió ù ù bên tai, buốt cóng...
MÙA GIÓ
*Ngọc Lý
Mùa này trời đã bắt đầu chuyển gió. Những vạt cao su nay thi nhau trút lá, ủ trong mình mầm non đợi xuân sang. Gió về, đám bông lau trước hàng rào khô nhúm lại, bầu trời dường như trong và xanh hơn. Gió miên man, tha thiết, lúc dữ dội, khi lại dịu dàng, say đắm. Đi trong lồng lộng gió, mơn man từng con nắng đang ươm vàng lên mái tóc, lên mắt môi, mới có thể cảm nhận được mùa gió trên cao nguyên là như thế nào. Không hiểu sao mỗi độ gió về, lòng tôi lại nôn nao một cảm xúc khó tả. Mùa gió trong ký ức của tôi là những ngày rong ruổi trên đồng làng và cuộn tròn trong thơm nồng rơm rạ, là buổi chiều tung tăng thả diều trên những triền đồi lộng gió. Gió cũng gợi lên trong tôi không khí của những ngày cuối năm bận rộn, vẽ lên một bức tranh tuy hanh hao mà ấm áp.
Từ khi còn nhỏ, tôi đã rất thích được ngồi bên bếp lửa của mẹ, nhất là mỗi khi vừa thức dậy, nghe tiếng gió rít qua mái nhà, len vào gian bếp nhỏ bập bùng mỗi sớm mai. Bữa cơm ngày trở gió cũng ấm áp lạ thường. Nhớ lắm mâm cơm cả nhà ngồi quây quần bên nhau trong bữa chiều đầy gió, bữa cơm chỉ có chút mắm kho quẹt, thêm nồi canh rau ấm nóng, vậy mà sao quá đỗi thân thương.
Gió trong tôi là cả một miền ký ức, đôi khi thầm lặng như đang giấu mình trong từng kẽ lá, khi lại du dương, da diết như khi thổi tràn qua triền đồi. Có những ngày trời lặng, chợt nhớ xao xuyến ngọn gió mơn man. Gió là vậy, là đủ cung bậc cảm xúc gợi lên mỗi khi nhớ về.
Nhiều đêm trở dậy, tôi lặng im nghe gió thổi bên hiên nhà, nhìn bóng mẹ liêu xiêu trước ngọn đèn chao nghiêng trong gió, giật mình thấy sợi gió mỏng tan đọng lại trên khóe mắt, lên bàn tay chai sạm của mẹ. Tôi thương tấm áo đã chằng chịt trên đó những chắp vá của thời gian, thương đôi gót chân nứt nẻ vì lạnh và những gió sương cuộc đời của mẹ. Thương những đêm trở lạnh, tấm chăn mỏng mẹ nhường hết cho tôi, phần chẳng lành mẹ đắp đỡ qua mùa…
Có những vệt nhớ chẳng thể nào nguôi ngoai, dẫu cho thời gian vô tình chảy trôi khôn xiết. Mỗi khi gió về, tôi mơ hồ nhớ lại những kỷ niệm thời thơ ấu đã theo tôi suốt những tháng năm sau này. Để rồi một chiều đi trong lòng phố, chợt nhớ da diết ngọn gió mát lành, thơm nồng của ngày những ngày đã cũ.
Một mùa gió nữa lại về trên quê hương.
Ngọc Lý
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét