Món quà vặt ngày xưa còn bé... giờ còn hay đã mất rồi!!
BÔNG CỎ - MÓN ĂN CỦA KÝ ỨC
*Diệu Sương
...
Nghe nói bông cỏ là một loại giống hạt cỏ khi vò với nước và chuối sứ thì nó đặc lại như sương sa. Ngày xưa có nhiều gánh hàng bán bông cỏ lắm. Nhớ mỗi lần kêu 1 ly bông cỏ thì người bán hàng hớt bằng 1 cái vá bằng phẳng, rất nhẹ tay cho vào ly. Có như vậy mới chỉ một nồi bông cỏ thôi mà bán được khắp cùng làng trên xóm dưới.
Nhìn vào cái nồi bông cỏ mà tưởng tượng ra mặt nước của con sông đầy ắp phù sa đang lăn tăn với những làn gió nhẹ. Bông cỏ ăn với dầu chuối, hạt lựu và nước đường. Chỉ có vậy thôi mà mùi vị của nó rất đặc trưng, nhớ hoài không quên được.
Ngày xưa nhìn nồi bông cỏ để tưởng tượng ra dòng sông mát rượi cho những buổi trưa hè oi bức. Bữa nào không thấy gánh bông cỏ thì nhìn ra con sông để gợi thèm về món ấy. Bây giờ ở đây không có con sông, không có bông cỏ thì mình chịu khó mượn chữ và nghĩa mà nhớ với nhung...
(Trích trong "Bông Cỏ-Món Ăn Trong Ký Ức" của Diệu Sương đăng trên Ẩm thực chay.org)
---oOo---
QUÀ MỘT THỜI
*Vân Giang
Đã lâu lắm tôi không còn thấy ai bán Bông Cỏ với Hột Lựu. Hình như món ăn này, cũng như món mía hấp, mía ghim đã lặng lẽ biến mất tự lúc nào chẳng ai hay biết...
...
Bông Cỏ thì đặc biệt hơn, trông giống như Sương Sa nhưng hơi mềm mình, và lại thơm ngon hơn nhiều. Có lẽ tuổi nhỏ với khẩu vị đơn giản và đồng tiền có hạn nên món nào hồi xưa mình ăn đều thấy ngon lạ ngon lùng, hay bởi vì những món ăn thời ấy còn chất chứa cả một khung trời ký ức êm đềm dịu ngọt nữa mà bây giờ cho dẫu có ăn bất cứ món gì mình cũng thấy không thể sánh bằng?
Nhưng món Bông Cỏ thì quả là hơn đứt Sương Sa hay Thạch của người Bắc, Đông Sương của người Trung. Bông Cỏ hình như là xuất xứ từ bên Tàu, cách làm cũng khá lạ, phải ngâm nước một đêm cho nở rồi mới cho vào trong một cái bao vải dày (gọi là bao bồng bột) cùng với một vài (bao nhiêu?) trái chuối Xiêm chín, nhồi lấy nước sền sệt pha chung với nước lã sao cho vừa đủ lượng nước cần dùng, cho vào thau để yên trong mấy giờ sẽ đông lại như Sương Sa nhưng mềm và dẻo hơn, dùng cái muổng như cái vá xới cơm nhưng dẹp và mỏng hơn vát nhẹ thành từng miếng mỏng cho vào ly, ăn với bột mì tinh cắt nhỏ vuông vức pha màu hồng đỏ luộc vừa chín còn cái ngòi bột trăng trắng nhỏ xíu trông giống như những hột Lựu tươi vừa tách ra khỏi trái chín cây (vậy nên mới được gọi tên là Bông Cỏ Hột Lựu), chan nước đường thắng kẹo và nước cốt dừa béo ngậy, thêm vào chút dầu chuối đựng trong cái ve nhỏ xíu mà thơm lừng. Đôi khi người ta còn bán chung với Sương Sáo và Sương Sâm, một thứ màu đen có mùi hôi nhẹ của thuốc Bắc, một thứ màu xanh biếc của lá cây với những đám bọt nhỏ phía trên mặt, ăn cùng với đường cát trắng lạo xạo trong miệng và những vụn đá bào mát lạnh.
...
(Trích theo "QUÀ MỘT THỜI " của Vân Giang đăng trên http://www.chieulang.com.vn/)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét