Còn một chút gì để nhớ để quên... xứ buồn muôn thuở... bụi mù trời... bao mến thương...
THƯ CHO BANMÊTHUỘT
*Hùng Bi
Mấy hôm nay, buổi sớm mai không thấy ánh bình minh. Trời vẫn còn mù sương khi anh bắt đầu có mặt trên những con đường còn thưa thớt bóng người, với chút gió vương theo hơi lành lạnh.
Sáng nay thì gió đã mạnh hơn mang theo những giọt mưa cuối mùa còn sót lại của một cơn mưa nhỏ vừa ghé qua làm ướt mặt đường.
Cái hơi gió mang theo chút giá rét ấy anh không biết có phải là ngọn gió mùa đông bắc đã thổi về chưa hay tại những giọt mưa nhỏ li ti lớn hơn những giọt sương mai làm mát mặt?
Cảnh vật và con người như nhạt nhoà trong màn sương buổi sớm. Có tiếng con chim siêng năng nào hót véo von trong chòm lá chắc đang gọi bạn tình.
Anh tưởng như phía xa xa lẫn vào những thân cây mờ mịt có dáng em nhẹ nhàng bước tới với anh. Bàn tay thon vén những sợi tóc bâng quơ che ngang khuôn mặt với nụ cười e ấp thẹn thùng, đôi mi chớp nhanh nhìn anh như đang trông đợi một tương phùng.
Từng bước chân rón rén đi tới như sợ làm đau cỏ ướt, đau cả những đoá hoa Xuyến Chi màu trắng nhỏ đang vướng víu bước chân. Tà áo lụa bay bay trong gió sớm vờn quanh như hai bàn tay đang xoắn vào nhau cuống quýt trong một nỗi hân hoan…
Bỗng dưng hai câu thơ của Hàn Mặc Tử thoáng quay về:
“Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà”
Anh cứ mặc kệ những giọt mưa nho nhỏ ấy mơn man để tận hưởng một chút hạnh phúc mềm mượt trong trí nhớ.
Hạnh phúc nào đã quay về trong anh gợi nhớ?
Ấy là những buổi sáng xếp hàng vào lớp, chiếc áo sơ mi học trò màu xanh da trời không đủ ngăn hơi giá rét khiến hai bàn tay cứ phải xoa vào nhau rồi ấp lên má, bước lên những bậc thềm vào lớp học còn bủa vây trong bóng tối mịt mờ.
Ấy là những buổi sớm mai trên đường đến trường, đi thẫn thờ theo sau một vạt áo dài xanh đang điệu đàng tung bay trong gió lạnh như vẫy gọi anh chạy theo chút tình thơ.
Ấy là cái lạnh đã giảm khi mặt trời lên cao làm tan bớt đi đám sương mù ma mị, anh đi lang thang trong cánh rừng lao xao bên cạnh đôi mắt nai vừa trổ mã long lanh tình tứ nhìn sang như chứa cả hồ thu trong đó.
Và sau rốt, ấy là buổi sớm mai thức dậy trên một nơi cao tít của miền đất đầy kỷ niệm của tuổi mới lớn, anh vùi mặt vào chiếc gối để nghe thoang thoảng chút dư hương da thịt nồng nàn đêm qua còn sót lại, mắt ngước nhìn qua ô cửa sổ mờ tối để hít đẫy vào buồng phổi cái mùi hương kỳ diệu của thứ hạnh phúc không ngờ...
Nhớ bao nhiêu đó cũng đủ cho một hạnh phúc tròn trịa rồi em nhỉ?
Em thương nhớ!
Anh nhớ em và nhớ tất cả mọi điều.
HÙNG BI
*Trích trong tuyển tập văn RONG BƯỚC NGANG ĐỜI của nhà văn Hùng Bi xuất bản năm 2022.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét