Quà vặt ngày xưa... nhớ trước rạp LoDo Ban Mê có một xe bán gỏi khô bò...
GỎI KHÔ BÒ
*Phan Thị Vinh
Thời đi học, gỏi khô bò là món ăn học sinh nào cũng mê, con trai cũng như con gái nhưng về phía con gái thì nhiều hơn, có lẽ tại con trai mắc cỡ nên nếu có muốn ăn cũng khó xử. Bọn con gái chúng tôi thì khác , giờ ra chơi là đến ngay xe gỏi khô bò do chú Ba độc quyền bán trước cổng. Mà món gỏi này của chú quả là ngon tuyệt, cứ nhìn những sợi đu đủ xanh bào xanh mướt, những miếng khô bò ướp chế biến màu nâu đen đều tăm tắp cùng với mùi nước tương đen đặc trưng, (sau này có biến tấu thành nước mắm pha tỏi ớt) không lẫn vào đâu được rồi những lát ớt đỏ tươi, màu xanh của rau quế... , đậu phộng rang dòn quyện vào đựng trong chiếc dĩa nhôm đủ để kích thích vị giác của đám học trò mê ăn, háu đói như chúng tôi ngày ấy.
Chuyện gỏi khô bò bình thường như thế thì chẳng có gì đáng nói , nhưng kỷ niệm là có lần lũ con gái chúng tôi đang ăn, cười đùa vui vẻ thì có ngay một kẻ khác phái xuất hiện , hắn ăn một lúc bốn dĩa và thản nhiên trả tiền luôn cho đám chúng tôi và đi vào cổng trường sau khi nhìn tôi cười nhẹ. Cả mấy đứa đều ngạc nhiên đến nỗi không đứa nào kịp mở miệng cám ơn, đứa nọ cứ ngỡ quen với đứa kia...Trời đất ơi, hắn không học chung lớp mà cũng không học chung trường bởi sau đó tôi làm một cuộc trinh thám vẫn không tìm ra hắn là ai mới chết! Lũ bạn thì mặc kệ, chúng đã được ăn một bữa miễn phí là sướng rồi, còn tôi ngày nào cũng cố tìm lại cái tên kỳ quái này cùng nụ cười khó hiểu của hắn nhưng hắn bỗng biệt tăm, chẳng bao giờ xuất hiện nơi xe gỏi khô bò của chú Ba lần thứ hai vì đã vào năm học cuối.
Ra trường, lên đại học , một thời gian dài lòng tôi thắc mắc mãi .Rồi thay đổi cuộc đời quá lớn và hắn mất hút đến nay, tôi rất mong gặp lại hắn dù chỉ một lần để nói lời cám ơn mà mình đã nợ vẫn chưa trả được!!! Chết là thế, tôi biết nghĩ thế này là nhảm nhí, các bạn sẽ nói tôi vớ vẩn khi đọc đến đây...nhưng biết làm sao , suy nghĩ của kẻ mơ màng là tôi , việc gì cũng gợi nhớ lung tung...thậm chí các bạn cũng chẳng ai thèm nhớ đến một câu chuyện ăn uống thời học sinh tào lao cách nay gần bốn mươi năm. Và hắn! Có còn trên cõi trần này không? Hay hắn ở phương trời nào đó cũng đã quên béng một hành động ngày xưa mà lâu lâu làm tôi cứ như một kỷ niệm thời trung học dễ thương khó quên chi lạ. Chưa kể đến việc có lần do đùa giỡn nên tai nạn xảy ra có đứa bị đổ nguyên dĩa nước ... lên người ướt mem , bốc mùi mà đến giờ vào lớp đứa đó đành trân mình chịu trận.Món gỏi khô bò liền đi vào thơ ngay lập tức :
Giờ chơi ăn gỏi khô bò
Run tay làm đổ ướt đồ...của em
Áo em ơi hỡi áo em
Mùi bay khắp lớp...làm em thẹn thùng.
Kinh khủng vậy đó, tuổi học trò dễ thương đến bây giờ tôi cứ nhớ hoài, nhớ mãi. Có lúc mua ngay nguyên liệu về làm món gỏi khô bò hấp dẫn này nhưng không làm sao tìm được ngày xưa, phần vì tay nghề nấu nướng tệ hại, phần vì tuổi già ăn uống sao còn ngon như ngày xưa, bạn bè chẳng còn ai, lại bận rộn vì cuộc sống mưu sinh nên đành chỉ còn là hối tiếc. Tôi lại tiếc ngẩn ngơ những ngày thơ mộng thời cắp sách đến trường có bạn bè yêu thương, có thầy cô kính mến luôn dành cho học trò của mình tình cảm đậm đà cao quý.
Khoảng trống sân trường luôn là nỗi nhớ đầy vơi, một món ăn ngày ấy cũng làm chúng ta da diết nhớ ... Các bạn tìm thấy gì không khi bất chợt tìm về miền ký ức tuổi học trò xa xưa năm nào???
PHAN THI VINH
*Trích nguồn https://phanvinh.wordpress.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét