Bìm bìm luồn lách vườn em
Anh theo con bướm tìm xem mặt nàng.. (Ca dao)
NHỮNG MÀU HOA Ở LẠI
*Trần Nguyên Hạnh
“Có dây bìm bìm/ Leo trên bờ giậu/ Bướm vàng đến đậu/ Hoa tím rung rinh”. Mỗi lần đọc lại những câu thơ mộc mạc dung dị ấy, lòng tôi bao giờ cũng trỗi dậy nỗi nhớ da diết với sắc tím của bìm bìm. Yên bình mọc trên hàng rào bờ dậu, hoa bìm bìm vẫn lặng lẽ tỏa sắc và gắn liền với ký ức tuổi thơ của biết bao đứa trẻ sinh ra từ thôn quê.
Trước nhà tôi ngày trước, lẫn trong giàn mồng tươi xanh thẫm là những dây leo bìm bìm mọc xen kẽ. Loài hoa có màu tim tím ấy như khắc ghi trong tâm trí tôi hình ảnh về căn nhà nhỏ yên bình với mái ngói đỏ au, bốn bề vách gỗ nơi quê nhà và những tháng ngày ấu thơ chăn trâu thả diều. Bìm bìm, dù chẳng ai trồng cũng chẳng ai chăm bón, hoa vẫn sắc tím kiêu hãnh nở rợp trời. Không kiêu sa lộng lẫy, loài hoa ấy hiền lành và nhỏ nhắn, nhưng sắc tím biêng biếc khiến ai cũng đem lòng mến thương.
Như một thiếu nữ ngoan hiền, bìm bìm cứ lặng lẽ ra hoa, sống cuộc đời thầm lặng bằng cách quấn quýt bên hàng rào bờ giậu. Một lần đặt chân tới miền quê lạ, chợt thấy trên hàng rào nhà ai bìm bìm phủ kín là ký ức tuổi thơ bồi hồi trỗi dậy. Chợt thấy nhớ bóng dáng người mẹ quê nhà trong màu áo tím biếc như sắc hoa bìm bìm đang cần mẫn bên những thửa ruộng mạ còn xanh non. Chợt nhận ra mẹ cũng như đóa hoa bìm bìm kia - lặng lẽ một đời. Dù không ngát hương, không lộng lẫy nhưng bằng cách sống thầm lặng mỗi ngày, hoa vẫn lưu dấu được sắc tím trong ký ức tuổi thơ của biết bao đứa trẻ thôn quê. Nhìn sắc tím bìm bìm thấy thương mẹ những tháng ngày lam lũ, tấm áo bạc màu sờn vai, từng giọt mồ hôi mằn mặn vón thành cục trên thân áo, dãi dầm nắng mưa suốt cuộc đời vì đàn con thơ.
Thương bìm bìm hay thương ký ức tuổi thơ, không biết từ lúc nào trong tôi đã âm thầm dành cho loài hoa này trọn vẹn một tình yêu thuần khiết. Thi thoảng từ hàng rào nhà ai, mắt tôi ngẩn ngơ nhìn theo sắc tím bìm bìm mà lòng bỗng trỗi dậy bao thương nhớ vẩn vơ. Làm sao có thể quên được màu hoa đã làm nên tâm hồn mơ mộng của đứa con gái thuở nào, khi ngày ngày bên góc bàn, lọ hoa bìm bìm vẫn được cắm nơi đó. Không mùi hương nhưng sắc tím của hoa đã vấn vương trên từng trang vở học trò để rồi ngày ngày cùng cô gái nhỏ chân sáo đến trường. Nhớ những ngày dưới hàng rào tím biếc, những đứa bạn thuở nhỏ hái hoa cài trên tóc chơi trò cô dâu chú rể, có hôm hái dây bìm bìm chơi nhảy dây. Nhớ làm sao vị ngọt mát của bát canh bìm bìm bà nấu mỗi trưa hè oi bức...
Thời gian trôi qua, đám trẻ ngày xưa ngày một khôn lớn. Tuổi thơ mộng mơ năm nào bên sắc tím bìm bìm giờ đã thành hoài niệm. Dù vậy sắc tím hoa bìm bìm qua năm tháng vẫn không hề nhạt phai trong tâm trí mỗi người. Màu hoa ấy mãi còn lại với thời gian để nhắc nhở mỗi người về tháng ngày ấu thơ nhiều mộng mơ tươi đẹp.
Đâu đó dưới hàng rào ngôi nhà ai vừa đi qua có sắc tím bìm bìm nở rộ, ta nghe thấy đám trẻ con nhảy nhót vui cười, ngọng ngịu đọc vài câu thơ mà thương bìm bìm đến lạ:
“Vì đâu lại gọi hoa Bìm
Mỏng manh tim tím lặng im cuối vườn
Vô duyên chẳng chút hương thơm
Chân quê đến cả cái tên nữa là...
...
Tranh nhau lũ trẻ gài đầu
Chơi trò chú rể. cô dâu dập dìu
Hoa Bìm thoáng chút đăm chiêu
Nôn nao vạt nắng xiêu xiêu cuối vườn...” (Trần Nhương)
Trần Nguyên Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét