Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2025

TRỜI MƯA NHỚ HUẾ *Trần Hoài Thư

 Xứ Thượng

3 ngày 
Đã chia sẻ với Công khai
Công khai
Mưa trên rừng mưa về thành xưa hắt hiu
Đây con đường sớm chiều mình lên thiên mụ.. (Huế Buồn-Lê Dinh)
TRỜI MƯA NHỚ HUẾ
*Trần Hoài Thư
...
Cơn mưa đang nhòa lên bầu trời thành phố. Từng giọt mưa từng tiếng thì thầm khe khẽ, buồn bã như một cung đàn thân ái và vĩnh cửu. Huế của tôi ơi. Cơn mưa ân sủng của tôi ơi. Tôi phải nói ra đây những gì để chứng minh nỗi nhớ nhung thê thiết nhất và lời tạ lỗi chân thành nhất, về một quê hương yêu dấu suốt đời.
Tôi phải nói ra đây những ngày chờ đợi một cơn mưa ân sủng, hay một cơn gió heo may chớm mùa. Tôi phải nói ra đây những lần đi dưới một thinh không chói lòa nắng lửa, mà nhớ thê thiết cái gây lạnh của ngọn gió từ mạn sông, hay thèm thuồng được nhìn những ngọn lá sao, ngô đồng, trở vàng, cuống quít rụng dưới mặt đường. Tôi phải nói ra đây, về một con đường, 16,17, áo trắng rợp trời, trở về giữa hai hàng phượng đỏ trong khi tiếng ve sầu dội một lừng không. Tôi phải nói ra đây, những lần tôi đạp xe đi tìm một quán bún bò, cơm hến, nhưng cũng phải hoài công. Bởi vì, tuy vùng đất tôi về, cũng vẫn có những đám mây diệu vợi những dòng sông bạt ngàn, nhưng tôi cảm thấy mình không có một nơi nào tại đấy. Chỗ của tôi là một chỗ khác.Hồn của tôi cũng là tại một nơi khác. Cõi trú ngụ lưu luyến nhất của tôi ở một phương trời khác. Bên dòng sông sương khói, bên những con đường tình sử âm thầm bên những sáng sương mù, và hoàng hôn sương khói. Chỗ của tôi, có cay đắng ngọt bùi. Cay như trái ớt xiêm, ngọt như môi người con gái thành nội, đắng như trái vả, chuối chát, và bùi như củ khoai lang nướng. Những thứ đó, ở đây không có, hay có lẽ tôi chẳng tìm thấy chúng ở đây. Ở đây, cuộc sống vẫn phẳng lặng như dòng Tiền giang, Hậu giang, cuộc sống vẫn chẳng mảy may cay đắng ngọt bùi mà trái lại là một điều không bận tâm, thắc mắc.
Cuộc sống ở đây đã mở cửa. Như máu huyết của lớp người tiền phong đi tìm miền đất mới. Đất ở đây là thứ đất của người. Còn tôi, thú thật, tôi vẫn ưa cô độc. Lòng tôi vẫn ấp đầy sương khói. Bởi vì, tôi đã lớn lên tại Huế, thở cùng Huế; khóc cùng Huế. Buồn vui cùng Huế. Thành nội đã nuôi dưỡng tôi. Bóng tối, và những con dế mèn dưới bờ tường cổ đã ngập tuổi trẻ của tôi. Mơ mộng, lãng mạn của đất trời sương khói đế đô đã chiếm ngự tôi. Đắng cay ngọt bùi đã ăn sâu vào máu huyết của tôi. Tôi là Huế, Huế là tôi. Nhưng than ôi, bây giờ tôi lại xa cách Huế quá. Xa cách đến độ dưới chân mây kia, tôi cứ ngỡ có một dòng sông mờ nhạt đìu hiu và bốn bờ thành nội chỉ là một mái nhà cho những lũ chim sáo tìm nơi trú ngụ.
Bây giờ bạn mới nói về hoàn cảnh bạn. Hoàn cảnh bi đát của một người trẻ tuổi, khiến bạn phải bỏ Huế mà ra đi. Lòng tôi chợt nhói lên. Bởi vì chính tôi cũng như bạn. Bạn lại nhắc đến những thằng bạn quen thuộc cùng chung một số phận. Như Kh. đã lên miền cao nguyên. Như S. đã về SG. Như X., đã ra đi. Như con Đ., con L., ra ngoại quốc. Chúng đã bỏ Huê ra đi. Con trai con gái đã bỏ Huế ra đi.
Ra đi như những chuyến xe đò rú ga thả khói rời bỏ Huế dạo nào. Ra đi, khi đằng sau những ngọn lửa căm hờn, hung bạo từ mái chợ Đông Ba bốc lên ngùn ngụt. Tự nhiên tôi thở dài. Tôi liên tưởng đến một ngày trở lại Huế như một người Từ Thức. Tôi sẽ chẳng còn một gương mặt nào để mừng rỡ hàn huyên. Nếu có là một quán vắng bên bờ sông Hương, để tôi ngồi mà bật khóc. Vâng, tôi biết, tôi sẽ là một Từ Thức, trong ngày trở lại. Một đứa con trở về, theo con phà, để nhìn xuống dòng nước xanh gợn sóng mà thấy rõ cái thảm kịch của thời gian dâu biển. Và khi ấy, liệu tôi còn có dịp để nghe tâm hồn bâng khuâng như một thuở tình si:
Những chuyến phà chở anh về thành phố
Có chuyến nào anh mong gặp được em?
Cơn mưa chiều vẫn tiếp tục pha màu ngậm ngùi. Trí óc tôi bây giờ là cả một dòng sông xanh, dưới cơn mưa hoàng hôn sướt mướt. Tôi đang đọc lại vần thơ cũ, cớ sao, cõi lòng tôi không còn rung động như trước nữa. Mà trái lại là một cõi ngậm ngùi cay đắng.
Không, không có chuyến nào anh mong được gặp em. Dù có đốt trăm ngàn bao thuốc. Dù có tiếp tục qua phà suốt đời suốt kiếp. Dù có đợi chờ như tượng đá chinh phu. Chẳng có chuyến nào để mình mong đợi. Bởi vì người thi sĩ đã tiên tri: còn đâu cô gái nơi thành nội. Ai điểm trang mà em phấn son. Em cũng đã như anh em cũng bỏ Huế mà đi. Em cũng làm cánh chim không tổ. Mái tóc thề của em cũng đã cắt. Chiếc nón bài thơ của em cũng đã bỏ quên.
Cơn mưa đã làm buổi chiều rơi mau. Dòng sông bắt đầu thiếp ngủ trong màu sẫm tối. Màu nước phù sa đã biến mất, nhường lại là mầu đen nhạt. Những giọt lệ trời vang nhẹ trên mái quán và gió thì lộng vào lòng quán nhỏ nhiều hơn. Tôi nói với bạn:
– Mới đó, mà bây giờ chúng ta đã quá ba mươi. Sắp bước vào tuổi già rồi. Bạn cười:
– Có bao giờ mình nghĩ là mình như thế này không?
– Không bao giờ.
– Tôi nói mà chẳng cần nghĩ ngợi.
Vâng làm sao tôi lại biết có một ngày tôi có mặt nơi này, nghe mưa mà nhớ quê nhà tha thiết. Bạn cũng vậy, bạn làm sao ngờ một ngày bạn rời Huế để bỏ đi. Tôi nhìn gương mặt bạn. Bóng tối đã làm gương mặt đen sậm của bạn càng đen sậm già nua hơn. Mới ngày nào, hai đứa còn rủ nhau trần truồng tắm ở bến sông, hay rủ nhau về miền quê bắt dế mèn, bắn chim se sẻ. Mới ngày nào, gương mặt bạn còn hồng hào, đôi mắt bạn còn tinh nghịch. Bây giờ, hai gò má ấy đã bắt đầu lõm sâu, và đôi mắt kia đã pha màu u buồn. Tôi lại liên tưởng đến tôi. Thì ra, tôi cũng vậy. Tuổi thơ mộng của tôi đã bị thời gian đánh mất từ một ngày nào. Bây giờ, tôi đã thấy mình già. Vầng trán tôi đã thấy lộ vết nhăn. Hai gò má tôi đã thấy lõm. Râu tóc tôi đã mọc đầy và bạc trước tuổi. Tôi nghe tôi nói thầm: thời gian là một thảm kịch. Tôi nghe tôi trở thành một chàng Từ Thức, đi giầy rơm mặc áo khinh cừu, đứng giữa một bãi hiu quạnh mà sa nước mắt. Và mưa thì rơi xuống đầu tôi. Mưa dịu dàng, êm ái như một nhịp buồn vĩnh cửu. Chỉ có tôi, đứng giữa một kinh thành trơ trọi, những bờ thành sụp đổ, rêu phong, những hàng sứ trơ cánh đen đúa trên nền trời xám đục.
Tự dưng , bạn nhìn tôi rồi khẽ bảo:
– Cậu hãy ngồi yên nhìn ra dòng sông. Để tôi vẽ cho cậu một bức chân dung.
Tôi làm theo ý bạn. Lưng tôi khom xuống lan can quán. Trí tưởng tôi bây giờ chìm ngập hình ảnh quê nhà. Với cơn mưa chiều lướt thướt. Với những ngọn gió heo may. Với thành nội, với những con đường dầy bóng lá và thơm lừng hương trời đất. Dưới mắt tôi, nhánh sông trong giờ phút giao thoa đã trở thành một dòng sông khác, thật hiền lành, thật sương khói. Và chiếc cầu đúc kia đã trở thành 6 vành cầu trắng mập mờ dưới ánh điện đêm. Tôi như thể thấy lại những ánh đèn lửa vừa được thắp lên từ những con đò ngủ muộn về tiếng mái chèo khua nước róc rách. Và mưa, những giọt mưa tuyệt vời của một quê nhà mang lại, vĩnh cửu như một niềm ân sủng. Tôi thấy tôi đầu đội trần đội mưa qua nhà một người yêu dấu. Con đường không điện có tôi hồi hộp bước chân. Tôi thấy ánh đèn đằng sau khung cửa, mái tóc thề của ai lồ lộ như một niềm thân yêu mà tôi không bao giờ diễn tả nổi. Tôi thấy ánh đèn ấy. Vâng tôi đã thấy ánh đèn ấy. Tôi đã bắt gặp lại ánh đèn kỷ niệm ấy. Mắt tôi mờ đi. Tim tôi đập mạnh. Mái tóc thề đen nhánh dưới ánh đèn đã làm tôi hớp hồn. Và gương mặt nàng chợt ngẩng lên, khiến tôi phải cúi đầu xuống che dấu dưới hàng dâm bụt. Tôi sợ nàng bắt gặp. Tội nghiệp cho tuổi trẻ dại khờ của tôi. Rồi tôi lại ngẩng đầu lên, cố uống cho no mái tóc. Bởi vì chính mái tóc ấy đã làm tôi dệt được một cơn mơ tuyệt vời nhất.
Bạn đã vẽ xong. Giọng bạn vang lên làm tôi sực tỉnh cơn mộng. Tôi lấy bức tranh. Nhưng rõ ràng, đôi mắt tôi phải sững sờ. Một cảm giác ngậm ngùi, cay đắng nhất đã khiến tôi muốn há hốc miệng. Bởi vì tôi thấy tôi đã trở thành một người già xơ xác tiều tụy, râu tóc tua tủa mọc đầy. Nhất là hai gò má lõm sâu vào như một con người mang nhiều bất hạnh. Bây giờ tôi mới thấy được sự thật. Tôi nghe nói thầm Huế ơi, liệu ngày mai trở về, tôi còn đủ tâm hồn để sống cùng Huế không. Liệu tôi còn đủ nhạy cảm một thời nào đó không? Hay là về để chống gậy trúc, mặc áo khinh cừu làm một kẻ bơ vơ như một người Từ Thức!
TRÂN HOÀI THƯ
Có thể là hình ảnh về một hoặc nhiều người
Xem thông tin chi tiết
Tất cả cảm xúc:
Nguyễn An Dân, Hoang Linh và 68 người khác
1
Thích
Bình luận
Chia sẻ
Hoan To
Thuở còn là lính mà thấy cảnh này, hẳn tôi xúc động nghĩ rằng mình đi lính để bảo vệ giữ gìn những cảnh thanh bình dễ thương như thế này cũng đáng đời lắm. Nghe thì cải lương nhưng đó là sự thực. Dẫu rằng tôi là lính văn phòng, lính thành phố, lính kiể… 
Xem thêm
5

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét