Cây khế sau vườn nhà bắt đầu trổ bông...
HOA KHẾ
*Thích Thanh Thắng
Hoa giấu chuyện thầm thương quanh ngõ, để tiếng gọi ôn bài tim tím một niềm yêu. Ước muốn phàm tình từ vô thức loé lên: “Mẹ ơi, lớn lên con sẽ lấy người ta làm vợ!”. Quả khế hình ngôi sao, chứa đầy ước mơ tuổi trẻ. Cứ ngây ngô, cứ dại khờ, cứ khát khao và cứ đẹp như thơ...
Cho đến tận bây giờ, gói lời kinh nhớ về ước mơ ngày cũ, chợt thấy sắc - không hiện ra tím thẫm cả trưa hè. Hoa cứ níu chân người trong ngõ nhỏ vắng hiu. Vắng thêm, rồi vắng nữa… Cây khế già không còn đám trẻ trâu trèo hái, quả chín chim tha, quả rụng đầy vườn… Mùa cũ đã đi qua không ngoái lại, những cô em gái má hồng nhìn hoa khế dửng dưng không. Em - người con gái hiện đại kia ơi, sao em không dừng lại bày đồ chơi, để cho ta cúi xuống chắp tay, niệm nam mô như người đi lễ Phật.
Câu hỏi cô đơn trước dòng sống đẩy ta đi biền biệt. Chỉ còn lại cõi riêng đơn độc một cánh diều. Tiếng mẹ gọi, bỏ lại chùm hoa khế tím thương ta cài cho em ngày ấy. Em đang có một cuộc hành trình riêng. Ánh mắt mẹ còn đọng thương cho thân phận em chìm nổi. Nắng hanh vàng hoà lẫn khói màu lam, nhìn hoa khế nhẹ rơi, vẫn nghe ra cuộc đời đầy độ lượng.
Biết tìm đâu tiếng cười trong vắt bên hiên. Ta chẳng có lời nào để nói cùng em. Thôi cứ mặc cơn gió lùa qua làn tóc thơm, cho ta được trở về vườn xưa như một người khách lạ.
Làn hương còn thơ thẩn dưới trăng, ta đón nhận ánh hoa, thấy mình nhỏ nhoi quá giữa khơi vơi hư thực. Nhìn ngõ đầy cánh tím rơi nghiêng, ta ngại ngần không dám bước chân. Bởi hoa khế rụng còn mang theo lời thì thầm rất khẽ. Ta đang nắm tay em khúc khích chạy quanh vườn? Bầy kiến vàng vểnh râu nhìn ngơ ngác. Một lối nhỏ đầy ý tứ về hoa, nhưng ta biết làm gì khác hơn là im lặng.
Lời kinh chiều trầm tịnh ánh vàng nghiêng. Hoa khế cựa mình, lạ như một khúc tình thiêng, mà tạo hoá sẵn lòng từ bi vừa gửi tặng…
(Viết tặng những người yêu hoa)
Tác giả bài viết: Thích Thanh Thắng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét